Khương Viêm sáng mắt lên: “Có pháp bảo này, chúng ta có thể cứu Kỷ Tu Bình ra mà không kinh động đến người bên ngoài.”
Khương Minh khẽ mỉm cười, kích hoạt ngọc bội.
Chỉ thấy ngọc bội khẽ lóe sáng.
Tiếp đó, không khí xung quanh dường như vặn vẹo trong chớp mắt, một kết giới vô hình lặng lẽ lan rộng, bao trùm toàn bộ địa lao.




